17. Ngày 15-12-1925 (âl. 30-10-Ất Sửu): Quí Cao hòa nguyên vận bài thi của Thuần Ðức.

THUẦN ÐỨC xướng (Tự là ông Bảo Pháp)

Mấy năm rồi cũng phủi tay không,
Ðường thế chiêm bao một giấc nồng.
Nặng nghiệp phong trần buồn với phận,
Lo bề trung hiếu thẹn cho lòng.
Trời cao chưa phỉ tình mây bạc,
Ðất túng càng khinh chốn chậu lồng.
Chờ gặp cố nhân lời dám hỏi,
Hỏi ra cho biết vận cùng thông?

QUÍ CAO hòa nguyên vận bài thi trên:

Một tiếng U Minh gióng cửa không,
Phồn hoa giục tỉnh giấc đương nồng.
Ngồi thuyền Bác Nhã qua tình biển,
Mượn nước nhành dương rưới lửa lòng.
Cuộc thế lạnh lùng làn gió lọt,
Ðường đời ngán ngẩm bụi trần lồng.
Kiếp tu xưa tiếc chưa nên Ðạo,
Oan trái phủi rồi phép Phật thông.

15-12-1925

A.Ă. giải nghĩa hai câu thơ của Quí Cao:

Ngồi thuyền Bác Nhã qua tình biển,
Mượn nước nhành dương rưới lửa lòng.

Bác Nhã Ma La Phật là Phật độ vong hồn qua khỏi biển khổ đặng đến Tây Phương, vì trước khi đến Tây Phương phải qua một cái biển khổ.

Biển tình: Tình là oan oan, oan oan là khổ. Biển tình là biển khổ.

Phồn hoa: Phồn nghĩa là trong vòng; hoa nghĩa là sắc dục. Phồn hoa nghĩa là trong vòng sắc dục. Giấc phồn hoa là giấc phàm.