121. Ngày 26-07-1928 (âl. 09-06-Mậu Thìn): Ðức Chí Tôn dạy “… Thầy chỉ mong mỗi con tỉnh hồn, thức trí ngó lại bước đường sái trước kia mà lập tâm làm việc chánh đáng…”.

Cholon, 26 Juillet 1928 (9-6-Mậu Thìn).

THẦY

Các con,

Các con xa Thánh giáo của Thầy đã lâu, tưởng lòng cũng hằng mơ ước hoài vọng. Mà Thầy lâu đến để lời tâm huyết chỉ giáo cho các con, Thầy cũng buồn lòng mà thấy bầy con lao nhao lố nhố, lặn hụp chìm đắm giữa cõi hư sanh nầy.

Các con ôi, Thầy lấy đức háo sanh mà dìu dắt các con chẳng khác nào như kẻ làm cha nâng niu dạy dỗ một trẻ bé, trông nom cho nó mau trưởng thành để lưu danh truyền nghiệp cho nó có tên tuổi với đời. Sự nên hư của tôn chỉ nền Ðạo có một phần ảnh hưởng rất lớn lao với quyền thế của Thầy, danh vọng của Thầy và luôn đến ngôi vị của Thầy nữa. Con nên thì Thầy vui, con buồn thì Thầy buồn, mà con đau đớn tất Thầy đau đớn.

Vậy trong đời nầy, sự buồn vui, vinh nhục, phước họa cũng chẳng khác nào mấy ngọn sông, mấy hòn núi của Thầy lấy luật Thiêng Liêng mà tạo. Sông có thể thành ruộng, núi có thể diệt tiêu mà làm biển cả, cũng như sự buồn lắm lúc hóa ra vui, sự vinh thành nên nhục, cái phước đổi cái họa vậy.

Thầy thương phần nhiều các con dám xủ diệt thế trần, trông mong nơi chí của Thầy mà dìu dắt đoàn em dại. Nhưng thương ôi! Con đường của các con bị linh chinh về nơi hành động của một hai kẻ có trách nhiệm xứng đáng. Cái họa lây vạ tràn kia nhiều khi phải bôi xóa đến công trình xứng đáng của mỗi con và nhận chìm luôn đến con thuyền Bát Nhã. Có lẽ mỗi con cũng hiểu thấu.

Các con ôi! Thầy thương đứa tâm thành chánh trực, đạo đức khiêm cung, cũng như Thầy xóa kẻ xảo trá gian tà cầu danh chác lợi.

Ôi, Thầy cực nhọc bao phen mà nay con đường ngó lại còn dài thăm thẳm. Thầy chỉ mong mỗi con tỉnh hồn, thức trí ngó lại bước đường sái trước kia mà lập tâm làm việc chánh đáng theo lần Thầy thì sự may mắn ấy không còn chi cho Thầy vui hơn nữa.

Trang, con chớ phiền muộn lo buồn chi. Ðịa vị của mỗi con Thầy đã lập thành. Cái tai hại kia vừa qua thì có lẽ một ngày Thầy sẽ thấy các con thung dung mà hiến cho Thầy một sở trông cậy chắc chắn. Quyền Thiêng Liêng của Thầy nơi tay nếu không phải để dắt các con chớ cho ai được.

Khá trông cậy chí cao thượng anh phong mà nhìn sự đau đớn chính mình Thầy đây không tránh khỏi.

Ðời vui tạm sống thừa.

Ðạo thiêng liêng bất tận.

Nên cân nặng nhẹ trọng khinh mà chìu theo thời thế và tin tưởng trông cậy nơi Thầy thì kiếp phù sanh của mỗi con và duyên tiền định của mỗi đứa đều nằm trong tay Thầy hết.

Trang, con hiểu há?

Trung, con rán khuyên các bạn con và rán mà tuân lời Lý Bạch, ấy là hai chuyện Thầy cậy con.

Thầy ban ơn cho các con.

Thăng.


Phụ ghi: Theo Thánh Ngôn Hiệp Tuyển quyển 2 bài 55 ghi là: Ngày 28-07-1928 (âl. 12-06-Mậu Thìn)