129. Năm 1928 (âl. Tháng 05 Mậu thìn): Ðức Chí Tôn dạy “… Thầy đã sắm đẳng cấp trật tự, quyền lịnh cho các con, mà các con chẳng biết phận sự của mình,… Thầy dặn các con một điều là cứ tuân y luật lệ và Thánh ngôn của Thầy mà hành đạo….”.

Phò Loan: Hộ Pháp, Thượng Phẩm

Tòa Thánh, tháng 5 Mậu Thìn.

THÁI BẠCH

Chào chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội,

Phò Ðại Ngọc Cơ đặng Thầy đến, mời Nhị vị Ðầu Sư và cả Chức Sắc Cửu Trùng Ðài có mặt tại Tòa Thánh vào chầu.


THẦY

Ứ hự! Con đứa lớn không nên lớn, đứa nhỏ không nên nhỏ, uổng công Thầy dạy dỗ từ bấy lâu nay lắm. Một nền đạo đức mà ra mất giá cũng tại nơi các con đó. Thầy đã lập trọn vẹn tư cách của nó, các con chỉ còn có ra công tô điểm cho nên mỹ lệ mà các con để nông nỗi như vầy. Thầy cũng muốn bỏ đi đó chút, nhưng mà đoái đến nhơn sanh và công lao khó nhọc của nhiều kẻ nên dạ không đành, mà giận cái ngây dại của các con mà thêm nỗi nầy. Thầy đã sắm đẳng cấp trật tự, quyền lịnh cho các con, mà các con chẳng biết phận sự của mình, biểu sao nền Ðạo không bị đạp đổ, khi dễ phẩm vị Thiên Phong. Cả chư Thần, Thánh, Tiên, Phật chinh lòng muốn toan phế hủy, Ðạo mới ra loạn lạc dường ấy.

Nay đã biết rằng kế thử nhơn sanh làm cho hiểu rằng không Thầy nâng đỡ thì dầu cho một mối Ðạo nào chơn chánh, hiệp lý Thiêng Liêng đi nữa, thì cũng phải bị nơi tay các con mà qui phàm ra Tả Ðạo. Mặc dầu chớ Thầy rất phiền các con không hay nhớ lời Thầy đã tiên tri mọi điều cho các con biết trước hết; vì vậy mà làm cho Thầy rất tiếc công khó nhọc với các con từ khi Thầy đến dạy dỗ.

Nhiều đứa dám lộng ngôn, gọi sức mình là đủ, không giữ hạnh khiêm cung, phải mắc tội cùng chư Thần, Thánh, Tiên, Phật.

Mưu mưu kế kế hại lẫn với nhau; Thầy đã tự định cho mỗi đứa đủ quyền kềm thúc lấy nhau đặng giữ gìn Thánh Ðức yêu sanh của Thầy mà binh vực lấy nhau, mà chẳng một đứa nào biết ngó đến phẩm giá mình, làm cho cả nhơn sanh phiền muộn. Nếu Thầy phải chịu thất vọng một phen nầy nữa, thì toàn địa cầu 68 phải bị đọa đời đời kiếp kiếp.

Thảm thay cho nhơn loại! Ðau đớn thay cho nhơn loại!

Thầy cho các con biết trước rằng: Ngọc Hư Cung hằng để ý vào công cán của các con và tội tình của các con. Thầy nhứt định không dạy dỗ chi nữa hết, song Thầy dặn các con một điều là cứ tuân y luật lệ và Thánh ngôn của Thầy mà hành đạo.

Trung, cũng tại con nữa nghe.

Cư, Tắc, Chương, như Cửu Trùng Ðài không nhìn nhận quyền hành của Hiệp Thiên Ðài thì các con an phận, đợi lịnh Thầy dạy biểu, ngày nào cần đến các con sẽ hay.

Hiếu, con đừng phiền não; Thầy tưởng trẻ không quên Thầy dạy dỗ. Phải nhớ lời Thầy, đừng trách bài thi khó khăn mà bỏ trường công quả.

Cư, con phải sửa soạn đem các chứng cớ của con mà trình bày cho Hội Thánh biết đặng răn kẻ vô Ðạo nghe.

Tắc, làm Tịnh Thất cho rồi đặng mấy anh con vào ở, biểu Lịch sửa đường vào Tịnh Thất ngay cửa nhà nó. Cái đài luyện Khí trật hướng, phải xoay mặt qua chánh Ðông nghe.

Thầy ban ơn cho các con.


Dẫn giải:

Bà Chánh Phối Sư Hương Hiếu buồn tủi khóc thầm, khóc lén; buồn tủi vì thương Thầy mến Ðạo. Hai vợ chồng trọn phế đời hành đạo, về chùa Gò Kén là ngày 14-10-Bính Dần (1926). Hồi còn rừng rậm không ai lên tranh giành, để ông Cao Thượng Phẩm tổ chức với một đôi ba trăm người Ðàn Thổ, đánh gốc phá chồi, trống hết sạch sẽ, cất Chùa và cất Ðông Lang, Tây Lang, Hậu Ðiện…. Ðâu đó tạo tác xong hết kế gặp bão tố. Có một nhóm người kiếm chuyện gieo ác cảm nên tôi buồn tủi vì công lao của hai đứa tôi thức đêm cầu khẩn Ðức Chí Tôn giáng cơ Khai Ðạo, còn ban ngày thì phá rừng trống sạch chồi. Nghĩ buồn lập Ðạo sẵn cho họ tu, cất Chùa sẵn cho có chỗ sùng bái. Trái lại, tạo tác xong rồi, họ xúm nhau hội dưới Thủ Ðức; họ hiệp nhau về đuổi hai vợ chồng Thầy Tư ra khỏi Chùa; họ kỳ 24 giờ phải đi, nếu không đi, họ cột trong rừng họ bắn.