135. Ngày 20-02-1952 (âl. 25-01-Nhâm Thìn): Ðức Cao Thượng Phẩm dạy về Thể Pháp và Bí Pháp của Thế Ðạo.

Bộ Pháp Chánh, đêm 25 tháng 01 Nhâm Thìn (20-02-1952).

CAO THƯỢNG PHẨM

Bần Ðạo chào mấy em,

Ðêm nay, Bần Ðạo giảng về Thế Ðạo là gì?

Hẳn mấy em đã rõ đại cương về Thế Ðạo là gì? Nam thì Tam Cang Ngũ Thường; Nữ thì Tam Tùng Tứ Ðức, song đó chỉ là thế của Nhơn Ðạo hữu hình mà thôi. Nếu mấy em hằng ngày tâm niệm có bấy nhiêu thì làm sao cho trọn vẹn được. Trong Thế Ðạo phải phân tách ra làm hai pháp lý:

  • Một là Thể pháp Thế Ðạo.
  • Hai là Bí pháp Thế Ðạo.

Tam Cang Ngũ Thường, Tam Tùng Tứ Ðức là thể đặng làm sở hành cho mặt Thể pháp Thế Ðạo mà thôi, lấy đó làm chánh đề mà đi. Bây giờ muốn giữ Tam Cang phải làm thế nào?

Quân Thần Cang: Vua là kẻ chăn dân, vậy bổn phận ấy là phải lập trên những hành tàng để cứu giúp cho dân khỏi điều thống khổ. Ấy là công việc của Cơ Quan Phước Thiện bây giờ đó. Tôi phải tỏ dạ trung thành đặng vùa giúp vua mà làm cho bá tánh an cư lạc nghiệp, tức là bổn phận của hàng Thánh Thể đó vậy.

Phụ Tử Cang: Cha là người thay quyền Chí Tôn trong một tiểu gia đình tức nhiên phải biết mình là bổn phận giáo hóa dưỡng dục, tức nhiên một Hội Thánh nhỏ trong một gia đình.Vậy con phải trọn hiếu, tức nhiên là không điều nhục tổ hổ tông, tức nhiên là bổn phận một Tín Ðồ hay nói đúng hơn nữa là một Môn Ðệ xứng đáng của Chí Tôn vậy.

Phu Thê Cang: Chồng là người cầm lèo giữ lái đặng đưa một tiểu gia đình đến chỗ đạo đức thanh bạch, tức nhiên là bổn phận của Cơ Quan Hành Chánh đó. Vợ là người tùng theo chồng để giúp an sự nghiệp, tạo nên hạnh phúc gia đình, tức nhiên bổn phận của Bảo Cô đã hẳn.

Về Ngũ Thường thì:

Nhơn: Là phải biết nghĩa đồng sanh, biết tình đồng hưởng, âm dương chi khí, chẳng để lòng sái loạn chơn truyền, tức nhiên là phải trọn vâng theo Luật Công Bình Bác Ái.

Nghĩa: Là phải biết trọn phần mình để tạo nên danh trọng giá cao, tức nhiên là phải giữ nên phẩm hạnh mà nhìn rõ của chung đồng hưởng.

Lễ: Là giữ hạnh nết đúng đắn để tạo nên một nhơn phẩm biết nhường, biết nhịn, tức nhiên là phải giữ trọn hạnh Ðạo đó.

Trí: Là phải thông hiểu việc thế mà đi, không để tên tuổi phải lời chê tiếng nhẻ, tức nhiên là phải trọn vâng Luật Pháp Chơn Truyền đó vậy.

Tín: Là phải đúng lời hứa hẹn, tức là phải danh chánh ngôn thuận, thuyết hành phải được giống in nhau, tức nhiên là phải trọn thệ đó.

Ðó là mặt Thể pháp Thế Ðạo, còn mặt Bí pháp Thế Ðạo là phương tầm ra định hướng để vẹn giữ Tam Cang Ngũ Thường, tức nhiên là trọn phần Nhơn Ðạo. Ấy là kết quả do Thể pháp mà nên. Nói chung về Bí pháp Thế Ðạo là phương giúp đời an nhàn đạo đức chớ chẳng chi.

Về Tam Tùng Tứ Ðức là về phần của Nữ Phái:

Tùng Phụ: Như người con phải giữ trọn tiết trinh, cũng như kẻ Tín Ðồ giữ tròn danh Ðạo.

Tùng Phu: Như bóng với hình, tức nhiên phải ví mình như một trong Thánh Thể tùng Hội Thánh vậy.

Tùng Tử: Là phải vì đám hậu sanh mà quên mình đặng tạo nên sự nghiệp tương lai cho chúng, tức nhiên là bổn phận của Chức Sắc vậy.

Công Dung Ngôn Hạnh: Tức là việc làm cho nhơn sanh thoát khổ, lời nói để đưa đường giáo hóa, hành vi cử chỉ để treo gương mặt thế, tức là phải biết nâng cao giá trị của Thánh Thể Chí Tôn, nết na đằm thắm, giữ trọn thương yêu, tức nhiên là làm nền móng cho Ðại Ðồng Thế Giới.

Ðó là Thể Pháp. Kẻ đã trọn về mặt Thể Pháp tức nhiên hiểu biết Bí Pháp không chi lạ hơn là phương pháp bí yếu nâng cao giá trị cho Thể Ðạo, nói rõ hơn nữa là làm cho Ðời trở nên tận thiện tận mỹ. Nói theo nhơn sanh triết lý thì Pháp là kế hoạch nâng cao đời sống trong Nhân Nghĩa đó vậy.

Mấy em đã rõ chưa, Bần Ðạo kiếu.