Ðàn tại Ðình Mỹ-Lộc 18-1-27- Thánh-giáo của Thần-hoàng Mỹ-lộc dạy Ðạo cho dân chúng bổn thôn

Thần-Hoàng-Bổn-Cảnh.

Chào chư Thiên-Phong.

Chào cả thảy các đạo-hữu và các đẳng chúng nam nữ trong thôn lân.

Thần-ẩn tứ hải thủ châu danh
Hoàng-hữu ấn-phong tải độ thành
Mỹ thới dân khương bình thái-trị
Lộc cao hà nễ thọ thời sanh.
Mỹ có công thành khẩn vái
Lộc lừa tại thế phước tùng lai
Nhơn dân, lê thứ đồng bình-trị
An nhủ an cư thấu Ðạo tài.

Từ thuở ta vâng chiếu chỉ đến trấn nhậm nơi đây, Ta một tấm lòng cho lê thứ đặng an cư lạc nghiệp, thạnh vượng mùa màng; mỗi mỗi đều hằng lo lắng cho chúng sanh nơi phần trách nhậm. Nay có lịnh Ngọc-Hoàng chiếu chỉ cho phép Ta giáng cơ mầu-nhiệm mà tỏ nền Ðạo là quí trọng cho lê thứ hiểu. Lê thứ đâu rõ thấu việc trời đã định hơn mấy chục ngàn năm nay. Lê thứ nghe: Kỳ hạ-ngươn hầu mãn, nhơn vật vì tai nạn mà phải tiêu tan, mười phần còn lại có một mà thôi. Than ôi! Buồn thôi! Nghĩ vì Thiên-cơ đã định vậy thế nào mà cải cho đặng, duy có mở tấm lòng từ thiện ăn năn sám hối, lo việc tu hành; đồng với nhau cả quốc dân mà quỳ lụỵ khẩn cầu coi Trời đoái tưởng đến chăng? Bởi thế nên Ngọc-Ðế va chư Phật, chư Tiên, chư Thánh mới lập hội Tam-Kỳ Phổ-Ðộ đặng có cứu vớt chúng sanh, đương linh đinh nơi biển khổ. Nếu gặp thuyền Bát nhả mà không xuống, không theo thì chắc thế nào cũng chơi vơi nơi mé biển.

Còn phần viên chức sắc cúng tế, bảo lên qùy trước đại-diện cho Ta tỏ lòng thi ân cho chúng nó.

Vui thay! Mừng thay! Cả nhân dân đều biết Ðạo, duy còn một chút ít mà thôi. Từ đây ta hết dạ hết lòng mà lo-lắng, săn sóc chăm nom hơn khi trước nữa. Ta tỏ cho chức sắc hiểu, tại sao mà ta lo hết bổn phận. Ấy là từ đây Ngọc-Ðế truyền lịnh cho ta phải theo phò chư Cao đạo-hữu, nên Ta lo lắng bội phần, hơn khi trước; mỗi khi có việc chi tai biến hay có những bịnh truyền nhiễm, thì đến đây ta sẽ dạy cho mà lánh những đều tai hại. Còn việc tế lễ cúng, ta muốn dùng đồ chay hay là cây trái, chớ sát sanh. Ta cũng tỏ cho chư chức-sắc hiểu rằng: Tế tự là tại sao? Phàm có lòng tin mới cúng chớ, cúng là lấy có lễ đó, gọi là kỉnh trọng; chớ Thần Thánh nào ăn của ai. Bởi thế nên ai dùng vật thực mà cúng tốt hơn dùng trái cây. Ai có lòng thì tế lễ chi chi ta cũng chẳng trách đặng, vì cựu lệ bày đến ngày nay -Nay ta muốn theo Thánh-ý của Ngọc-Ðế. Vậy chức sắc liệu làm sao?… Trả lời thử? Cười.

Thôi ta chào chư Thiên-Phong và các Ðạo-Hữu, các đẳng chúng sanh nơi bổn thôn. Ta lui.